Hà Nội Lạnh về rồi, nhắc người yêu thương mặc ấm nhé

    Bất chợt chạm ngõ cái lạnh của mùa, ta ngẩn ngơ đưa tay đón gió vào lòng, hanh hao thương nhớ, chùng chình nhớ thương.

    Gửi những người đã, đang và sẽ trở thành người thương trong cuộc hành trình vạn dặm. Gửi những ai đi cùng ta, bên cạnh ta, song song với ta hoặc giao ta trên một đoạn đường ngắn ngủi. Gửi cả những dại khờ, những phút bốc đồng nông nổi, cùng những yêu thương đậm sâu ta chôn giấu trong tim…

    Mùa về rồi, gió lạnh thổi xác xơ lòng, người đi ra đường đừng quên mặc ấm!

    Những câu nhắc dù là thừa thãi, dù là nhỏ nhoi và chìm nghỉm trong muôn vàn câu nhắc của muôn vạn người khác đang lướt qua nhau, nhưng vẫn muốn nhắn nhủ tới người, những người thương chiếm cứ một khoảng trống trong tim ta, mặc thêm áo ấm khi Đông về, người nhé!
     
    Hà Nội Lạnh về rồi, nhắc người yêu thương mặc ấm nhé

    Trong chuỗi va đập của nhịp sống hối hả hằng ngày, sự lướt qua nhau của hai kẻ lạ mặt cũ lòng là một biến cố ngẫu nhiên, là sự sắp đặt vô tình của số phận. Nhưng cũng nhờ những biến cố ngẫu nhiên ấy, ta quen một người dưng, thương một người dưng, có thể sau này trở nên say đắm trong biển tình, cũng có thể hững hờ xa cách đến đắng lòng. Chỉ biết rằng chúng ta từng có duyên hạnh ngộ, dẫu vô duyên về sau nhưng cũng là một thời ta nuôi thương nhớ qua những chuỗi tháng ngày dài ngắn khác. 

    Ta chợt nghe hanh hao mùa cũ gợi miền kỷ niệm buồn thương tang tóc, nhớ những ngày mùa về so vai bên nhau, tay lồng tay nhau trên phố. Ta nghe trên phố hát khúc tình rong ruổi rêu phong, nghe những nhịp tim thời xuân trẻ ấm nồng nhiệt huyết. Ta còn nhớ những đoạn mênh mang hạnh phúc, những nụ cười ngắn ngủi chạy dài trên những nỗi đau thương…

    Mùa khe khẽ hát, ta khe khẽ say, say trong một thời nhung nhớ cũ. Biển người quá đông và tim ta chật chội, chợt ùa về cảm giác trống rỗng, tay tìm tay nắm lấy cố với níu chút kỷ niệm từ những ngày tháng yêu thương xưa. Nhưng ta biết rằng, phải tự nhủ mình buông tha quá khứ, thả trôi kỷ niệm về một khoảng trời riêng vốn hiện tại không thuộc về. Ta trao yêu thương chân thành cũng chỉ mong người cũ an yên với say sưa tình mới.

    Những ngày gió mưa hun hút, những ngày tê tái tim mềm, ta chông chênh trong một miền không thể bình yên. Không phải miền lạnh lẽo, mà là miền cô đơn. Có quá nhiều cách để sưởi ấm trong những ngày lạnh, đơn thuần là khoác thêm áo, quàng thêm khăn, hoặc co mình trong chăn ấm và nhâm nhi một tách trà nóng tỏa khói thơm lừng,… Ta cũng rụt rè ngượng nghịu, gửi đến những người đã qua, đang tồn tại và sẽ đến, những miền ấm áp từa tựa yêu thương, lại ấm nồng những quan tâm thành thật. Nụ cười đó, ta vẽ trên môi, như lời nhắc đó, ta dành trọn cho người!

    … Lạnh về rồi, nhắc người thương mặc ấm!

    Sưu tầm

Không có nhận xét nào: